Bữa ăn sáng của Anh ngon nhất thế giới?
Nhà viết kịch Anh Somerset Maugham có nói “Ở Anh để ăn ngon thì một ngày nên ăn sáng ba lần”.
Có phải ông muốn nói hóm hỉnh rằng trừ món ăn sáng còn các món khác thì không ra gì, hay là món ăn sáng ngon tới mức đáng để ăn 2-3 lần một ngày?
Món ăn sáng Anh có quá nhiều cholesterol, thường gồm 2 trứng, xúc xích, thịt ba chỉ xông khói, đậu hạt bỏ lò, cà chua rán và bánh mỳ. Ăn xong là no đến bữa tối. Cứ theo như Maugham khuyên thì đời ta sẽ ngắn đi. Nhưng những người ái mộ lại nói rằng chẳng ở đâu có món ăn sáng ngon hơn ở Anh.
Mới đây tôi có qua London và muốn thử đồ ăn sáng để xem có phải nó là nhất không, và để hiểu hàm ý của Maugham về việc bỏ luôn bữa tối.
Quán Regency Café gần Pimlico vẫn là nơi ăn sáng từ 1946. Tôi mời Lizzie Mabbott đi cùng, bà là cây bút chuyên viết về ẩm thực ở London và giúp tôi hiểu rõ các món ăn.
Mabbott và tôi xếp hàng và xem bảng phía sau quầy: một suất ăn sáng gồm trứng, thịt thịt ba chỉ xông khói, xúc xích, đậu hạt bỏ lò hoặc cà chua, bánh mì, cà phê hoặc trà, tất cả là 5.5 bảng. Nếu thêm tiền ta có thể có khoai tây rán, thịt hầm rau củ, dồi lợn, và bò nấu khoai tây bắp cải.
Nội thất quán thì đơn giản, bàn formica, ghế nhựa, tường có tranh ảnh bộ môn quyền Anh. Một phụ nữ đỏm dáng sau quầy gọi to đặt món “Một suất cà chua! Một suất đậu hạt và khoai tây rán!”. Chúng tôi đặt ăn, tôi đặt món dồi lợn và bò sào khoai tây bắp cải.
Trong khi đợi, Mabbott mời tôi cùng dùng món ăn sáng thông dụng mà bà gọi. Bà nói “Người ta bàn nhiều về sốt nâu và sốt cà chua. Tôi dùng sốt nâu cho xúc xích, sốt cà chua cho các đồ rán.” Bà nói thêm “Tôi không thích lòng đỏ trứng lẫn vào cà chua, đây không phải là yêu cầu gì bất thường.”
Bà nói đúng, bà không phải là người duy nhất đồng ý với cách làm món ăn sáng. Theo chương trình I’m Alan Partridge của BBC TV do Steve Coogan dẫn chuyện thì trứng và đậu hầm phải được phục vụ riêng. “Tôi có thể trộn chúng, nhưng việc đó là tôi quyết định,” Coogan nói ở một đoạn video mà bạn gái người Nga làm bữa sáng truyền thống cho anh. “Và dùng xúc xích để chặn thức ăn lỏng.”
Thật khôi hài, nhưng đó là sự thực. Không phải ai cũng đặt quy định ngặt nghèo như vậy, và cũng không phải là bất thường khi có một người ngồi ăn đối diện rất kỹ tính, lần này là tôi.
Mabbott thúc giục tôi ăn thử xúc xích mà theo bà nó là chất lượng tổng thể của bữa sáng, “nếu xúc xích mà ngon thì mọi thứ trong khay cũng là ngon.” Xúc xích ở đây ngon không ngờ đối với một quán bình dân. Tóm lại bữa sáng là ngon hơn tôi tưởng. Món dồi lợn thì hơi khô một chút. Cà chua làm giảm được vị mỡ trong thịt hun khói. Và món bò nấu khoai tây bắp cải, một chút khoai tây với ít lá bắp cải, thì bình thường nhưng nó ngấm lòng đỏ trứng lỏng.
Theo The English Breakfast Society, một tổ chức phi chính phủ ở London chuyên trách về lịch sử, truyền thống và di sản của món ăn sáng Anh, thì món này có từ đầu thế kỷ 19 khi mà các địa chủ thích cùng ăn bữa sáng đầy đặn trước khi đi săn hoặc khi thư giãn và đọc sách. Đến cuối thế kỷ, lớp trung lưu xuất hiện và bắt đầu chạy đua với lớp người giàu, và một cách đua là cùng ăn bữa sáng kiểu Anh. Lớp người lao động cũng noi theo, họ thấy rằng một bữa sáng đầy đủ một cách tốt để khởi đầu một ngày lao động nặng. Đến những năm 1950 bữa ăn sáng nhiều đồ rán trở thành bữa ăn sáng dân tộc.
Do xuất xứ quý tộc của bữa sáng, tôi muốn thử một bữa sáng đẳng cấp. Cây viết về ẩm thực ở London Jenny Linford, người viết cuốn Những Người Sành Ăn London, có đề xuất quán Quo Vadis ở Soho, một quán ăn hạng sang chuyên sâu về món ăn hiện đại Anh.
Bên trong yên tĩnh của quán giống như một câu lạc bộ ngột ngạt hoặc phòng sảnh khách sạn. Một khay ăn sáng đầy đủ với giá “khủng” là 12 bảng, ngoại trừ việc không có đậu hạt nấu nhừ, mọi thứ trông giống như bữa sáng lần trước. Với một phần ăn sang trọng như thế này,” Linford nói, “cái khác nhau chủ yếu là ở chất lượng tốt hơn của các thành phần.”
Và đúng là tốt thật, món dồi lợn ở quán Quo Vadis này có vỏ ngoài ròn và bên trong thì mềm. Thịt hun khói mềm và ngon hơn. Trứng có mầu cam sáng.
“Tôi gợi ý nơi này vì nó đại diện cho nhiều xu thế món ăn tối của Anh mà ta có thể thấy ngay trên đĩa,” Linford nói. “Thức ăn chất lượng cao, không rườm rà, điều kiện quán đơn giản và thực phẩm là theo mùa và tại địa phương.” Trước đây,” bà nói, “có lẽ ta phải vào khách sạn mới thực sự có được bữa sáng kiểu Anh. Nay không như thế nữa.”
Vào ngày cuối cùng ở London, tôi đi lang thang dọc khu ăn sáng của Khách sạn The Milestone ở South Kensington nơi tôi ở và trông thấy món ăn sáng Anh trên thực đơn. Tôi hơi ngần ngại vì đây là buổi sáng thứ ba liên tiếp tôi ăn các món làm xơ cứng thành mạch. Liệu món ăn của khách sạn có đáng để thử không? Và tôi đã quyết định ăn.
Cám ơn trời là tôi đã làm vậy. Món ăn gồm hai loại thịt ba chỉ hun khói , đậu hạt bỏ lò, bò khoai tây bắp cải, dồi lợn mềm, một xúc xích vỏ ngoài căng và bên trong ngon ngọt, trứng lòng đào. Thực tế trong 3 bữa sáng thì bữa này tôi thích nhất. Với giá 25 bảng thì không phải rẻ nhưng thành phần thực phẩm là tuyệt hảo. Nó đáng giá từng calo.
Sau khi ăn quá nhiều bữa sáng kiểu Anh, tôi không biết có về tới New York mà không bị trụy tim trên bầu trời Đại Tây Dương không. Nhưng tôi hiểu sâu hơn câu nói nước đôi của nhà viết kịch Maugham. Chắc chắn rằng ông vừa ý với tình trạng thức ăn hiện nay của Anh nói chung là được nâng tầm hơn so với thời điểm ông qua đời vào năm 1965.
Tuy nhiên tôi thấy rằng Maugham nói là muốn khen bữa sáng kiểu Anh chứ không chê cách nấu nướng Anh. Nếu lượng calorie và cholesterol không là mối lo thì bữa sáng kiểu Anh cũng đáng để ăn 3 lần một ngày.
Social Plugin